Thứ Ba, 17 tháng 11, 2015

  

  LỜI TỰA


“  Một vì sao lấp lánh về trong đêm tối vắng , thầy đã thắp sáng cho tôi bao ước mơ. Dìu  đôi chân bỡ ngỡ, hòa trong tim nắng ấm, thầy chắp cách để cho tôi bay vào đời.”
Chắc hẳn trong cuộc đời mỗi người ai cũng có những người thầy, người cô như thế !. những con người luôn giành tất cả  mọi yêu thương cho đứa học trò của mình.  Thầy cô là người giáo dục chúng em bằng tình thương và trách nhiệm cao cả, là người cho chúng em những tri thức chọn lọc quí giá nhất.  Quan trọng hơn thế, thầy giáo, cô giáo không chỉ dạy chữ mà còn dạy cho chúng em cách sống, cách làm người.
                                     Đồi cao thắm sắc Ti-gôn
                            Trồng hoa thầy đã trồng luôn cả người.
Đặc biệt thầy cô đã chăm lo, quan tâm rất nhiều đến sự tiến bộ của chúng em, vui sướng trước những thành tích, trước sự trưởng thành của chúng em và luôn nhắc nhở khi chúng em phạm sai lầm. Từ cái nôi nhà trường, chúng em đã gắn bó, trưởng thành trong sự yêu thương, nâng đỡ của thầy cô. Tình cảm đó là hành trang cho chúng em bước vào đời. Và chúng em luôn thầm cảm ơn!
Trong không khí tưng bừng của ngày nhà giáo Việt Nam 20 – 11 năm nay, tập thể lớp 12C7 chúng em xin kính chúc các thầy cô mạnh khỏe, hạnh phúc và luôn thành công trong sự nghiệp trồng người của mình.


Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

hình phạt cho những kẻ bỏ giở

NHỮNG TRÒ NHẤT QUỶ NHÌ MA CỦA HỌC TRÒ


NHỮNG TRÒ NHẤT QUỶ NHÌ MA CỦA HỌC TRÒ 







LỜI NHẮC NHỞ

             Đó là chuyện của cô giáo nó. Quay trở lại với nó. Nó đọc lại lời nhận xét của cô về nó. Nó ngẩn ngơ rồi thẩn thơ suy nghĩ về những dòng chữ đỏ xuất hiện trên tờ giấy trắng ấy. Như thấm trong suy nghĩ nó. Đột nhiên nó nghĩ về cô, cô giáo chủ nhiệm của nó. Đây là lần đầu tiên nó ngẩn người để nghĩ đến người khác ngoài những suy nghĩ về cuộc sống gia đình, về những lời cãi vả của ba mẹ, về cuộc sống hiện tại của nó. Nó nhìn thẳng vào tờ giấy suy nghĩ mông lung về cô nó. Dường như có quá nhiều điều để nghĩ về cô nó mà nó không biết bắt đầu từ đâu. Nó cố gắng nhớ đến mặt của cô nó. Khó chịu, châu mày, trong miệng luôn chỉ trích lớp. Có một thời gian nó cũng ghét cái mặt ấy lắm-nó cũng giống lũ con trai nghịch ngợm kia. Thế rồi nó lại đọc những lời nhận xét ấy. Lớp nó không phải là yếu toàn diện mà trong lớp nó có nhiều đứa học giỏi, thông minh lắm. Nó không nổi trội như mấy đứa đó nhưng cũng không nghịch ngợm, quậy phá như mấy thèn kia. Có đều, nó học được mà tính nó trầm quá, ít tiếp xúc nói chuyện với bạn bè. Lòng tự trọng của nó cao lắm, tính cá nhân cũng vậy. Nên nó thường hay bất đồng với lớp. Chính nó nhận ra và hiều rõ được điều này.              Đọc lời nhận xét của cô giáo nó nhếch cười:
               - Thế ra cô mình cũng quan tâm đến mình chứ nhỉ ? Biết hết luôn đấy.Thế mà mình không biết cô tâm lý đến vậy.
              Và như vậy theo suy nghĩ hình ảnh cô nó lại hiện hữu trong nó. Hình ảnh cô nó tận tụy chỉ bài cho mấy đứa. Nhìn sao cô nó đẹp lạ lùng đến vậy.nó cũng không biết nữa. Lúc cô nó khuyên bạn của nó quên đi chuyện cũ. Rồi nét mặt đượm buồn của cô nó khi phải đuổi thằng bạn lớp nó ra khỏi lớp. Bỗng nó chuyển suy nghĩ, nó nghĩ đến cái lớp của nó. Giờ sao nó mới thấy lớp nó đáng trách quá vậy và cả nó nữa. Cô nó đã nhiều lần dùng lời lẽ hơi nặng để chỉ trích chúng nó. Thật, nó ghét điều đó. Nhưng nó cũng hiểu được cô nó chẳng được mạnh mẽ như vẻ về ngoài với lời nói và hành động. Trước đây, nó cứ tưởng cô nó mạnh mẽ thật, không giống như cô chủ nhiệm cũ của chúng nó – người đã khóc nhiều lần với lớp nó. Nó chưa từng thấy cô khóc, duy chỉ có một lần nó thấy đôi mắt cô hoe đỏ. Cô nó có phải là người như vậy ?
Trong bóng đêm im lặng. Ngoài kia người ta đã tát đèn đi ngủ. Chỉ có một mình nó ngồi dưới ánh đèn bên cửa sổ. Không khí yên tĩnh khiến nó nghĩ đến cô nó nhiều hơn. Nó chẳng quan tâm ai nói, nhưng nó biết được cô nó muốn điều gì cho lớp. Tụi bạn xầm xì về cô chủ nhiệm. Vô tình nó nghe được. Nó hiểu cô nó hơn:
               - Ờ thì ra cô quan tâm nhiều tới lớp chứ nhỉ? Sao lúc nào cô cũng hỏi thăm vài đứa tình hình trong lớp hết vậy ?
             Thế rồi, nó thấy ở cô nó có khao khát tìm hiểu về lớp, khao khát được hiểu về lớp nhiều hơn. Không giống như lời lớp nó nghĩ về cô trước đây.
             Nét mặt nó thay đổi hẳn chứa đựng một cái gì đó đầy hứa hẹn. Nó nghĩ rồi nó phải thay đổi. Nó phải sống với chính mình, sống với cuộc sống hiện tại. Ngày mai đến lớp nó phải tập hòa đồng với bạn bè, nó phải năng động. Nó phải thay đổi...thay đổi vì cô nó. Nó không thể hờ hững mai như vậy. Nó phải nói cho lớp nó nghe – mấy thèn quậy biết về cô nó như thế nào. Càng nghĩ, càng quyết tâm nó càng thấy yêu thương cô nó hơn – người làm tất cả vì chúng nó.
             Nó ngồi ngẩn ngơ nhận ra cái sai lầm của mình và tình yêu của cô nó đối với lớp. Dường như con tim nhỏ vé của cô nó giờ đây ngập tràn yêu thương, không còn văng vẳng những tiếng cãi vã của bố mẹ, những lời chỉ trích của cô giáo về lớp. Cuộc sống giờ ý nghĩa với nó biết mấy.
             Nó bỗng giật mình, giờ nó mới nhận ra nó dành thời gian quá nhiều để nghĩ về cô nó. Nó không hiểu tại sao lại như vậy. Nó không nghĩ điều gì nữa nhưng khuôn mặt nó tươi hẳn lên và đầy quyết tâm. Nó quyết tâm vào việc gì? Chắc ai cũng sẽ hiểu.
             Đồng hồ chỉ hơn 12 giờ đêm. Người ta vẫn thấy ánh điện nhà nó còn sáng, thấy hình ảnh nó ngồi học bài trên cửa sổ giữa đêm khuya vắng lặng thanh tĩnh.Nó không may mắn, sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cha mẹ lại hay cải vả nhau. Hai điều đó khiến cho đứa trẻ như nó lớn lên trong môi trường không được đầy đủ cũng chẳng có gì hạnh phúc. Tính nó ngang bướng chẳng quan tâm tới ai, điều gì, và cũng chẳng quan tâm những gì về nó. Nó như trơ ra với mọi người từ cả bố mẹ và bạn bè, thầy cô giáo. Cuộc sống như thế lặng lẽ trôi qua.
 Đồng hồ chỉ 10 giờ đúng. Trời đã bắt đầu khuya đi vào bóng đêm cũng như trong suy nghĩ của nó về cuộc sống của chính mình. Nó đang học lớp 12 – năm học cuối cấp để chuẩn bị cho kì thi quốc gia sắp tới. đã hơn 10 giờ nó mới lục tìm thời khóa biểu và lấy sách vở học bài. Ngồi trong bàn học dường như nó rất tập trung cho bài học của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, chau mày ngậm bút rồi lại tiếp tục cắm cuối viết. Đêm nào cũng vậy trong cái tối im lìm, tĩnh lặng của vùng quê nghèo người ta vẫn thấy ánh đèn nhà nó đến 1,2 giờ sáng mới tắt. giờ học của nó. Hôm nay cũng như mọi ngày. Hơn 10 giờ nó soạn sách vở ra học. Nó lẩm nhẩm trong miệng “Toán, anh, sinh, GDCD” ngày nào cũng toán và toán. Nó cầm quyển sách toán thả bịch xuống bàn. Tờ giấy ở đâu rơi ra khỏi sách và rơi xuống đất trúng chân nó. Nó dừng việc soạn vở, chùn gối nhặt lên tay tờ giấy vừa mới rớt. Nó lằm bằm “ Cái gì đây nữa ?” Thế rồi nó mở ra đọc….
Đọc và đọc, giờ nó mới nhận ra đây là tờ giấy mà cô giáo chủ nhiệm đưa cho nó. Tờ giấy mà hôm trước nó nộp, giờ cô trả lợi với những lời nhắc nhở bằng mực đỏ nghi trong lời nhận xét giáo viên. Nó đọc thầm :
 Cần năng động trong công việc học tập. Biết sống và suy nghĩ cho tập thể lớp, phải biết lắng nghe, đừng quá cá nhân. Hòa đồng với bạn bè là một cách để vơi đi suy nghĩ về cuộc sống gia đình mình lẫn bản thân. Hiểu những điều này em nhé! Cố gắng thực hiện!
Đó là điều mà cô giáo chủ nhiệm phê trong tờ giấy của nó. Cô nó chủ nhiệm lớp nó đã được 2 năm rồi, từ năm lớp 11 đến năm 12 luôn. Nói về lớp nó, một lớp được coi là “cá biệt” của trường với những thằng học sinh nghịch ngợm, bày đủ chiêu trờ để quậy phá lớp. Hơn nữa, lớp nó lại có thành tích học tập không cao, tuần nào tháng nào cũng đứng hạng cuối trong thi đua của trường. điều đó ảnh hưởng đến cô giáo chủ nhiệm của lớp nó rất nhiều. Cô nó ở xa trường cách đến vài chục cây số cộng với số tiết ít ỏi nên việc quản lý lớp gặp nhiều khó khăn,có khi không đủ thời gian để theo dõi, quan tâm đến lớp. Cô nó nhờ ban cán sự lớp quản lý, báo cáo dùm. Thế nhưng, những đứa đứng đầu lớp cũng ít khi nào hợp tác cả, bao che là điều diễn ra thường xuyên. Bởi lẽ trong chúng nó khó xử giữa mối quan hệ bạn bè và cô giáo. Báo cáo hành vi vi phạm của bọn kia thì sẽ bị chúng nó ghét mà làm ngược lại thì trái với lương tâm. Quy định của trường là mỗi lớp chỉ được 1 tiết sinh hoạt để phổ biến nội dung học tập, các hoạt động của trường. Lớp nó quậy, lì lắm, làm sao cô nó vui, phấn khởi cho được. Mỗi tiết học lớp nó ít thấy cô nó cười, đùa giỡn với lớp. Thay vào đó khuôn mặt nhăn nhó cộng với những lời chê trách, những hình phạt. Một trong chúng nó ghét cô nó lắm, vì lúc nào cũng nét mặt buồn bã, vô hồn đến lớp. Nhưng chúng thử nghĩ lại ai là người khiến cô giáo trẻ của nó như vậy? Chúng nó nghĩ sao? Chắc chúng nó không biết điều này. Cô nó chủ nhiệm đồng thời cũng nhận trách nhiệm dạy môn toán lớp nó. Toán khó nhưng chúng nó lại không học, bỏ bê, cứ đắm mình trong những trò nghịch, trong những giờ “ngủ say” với cái điện thoại. Chúng nó đáng trách thật. Cô nó dành tâm huyết cho lớp nó lắm. Khi mới bắt đầu năm học, lớp nó bị nhà trường chỉ trích, cô nó dám đứng ra để bảo vệ cho lớp mình. Học sinh lớp nó bị đuổi học , cô nó cũng là người cho nó cơ hội để làm lại từ đầu. Cô nó lúc nào cũng trầm lắng, suy tư. Thấy thế vài thằng lớp nó lại tỏ thải độ khó chịu với vẻ mặt đó, cứ xem cô nó như là người ám ảnh cuộc đời chúng nó, kìm hãm sự tự do của chúng. Thế mà chúng nó biết đâu cô nó làm cho chúng nó tất cả được bao nhiêu.

Vè lớp 12c7

Nghe vẻ nghe ve
Nghe vè làm báo
Nhân ngày nhà giáo
Chúng em xin làm
Bài vè của lớp
Các bạn c7,
Xin hãy lắng nghe
Cùng bài vè nhé
Nghe vẻ nghe ve
Nghe vè lớp học
Chủ nhiệm tụi nhóc
Cô Hạnh kính yêu
Tính hay nói nhiều
Vì đàn em nhỏ
Chịu thương chịu khó
Thao thức đêm ngày
Mong sao các em
Học hành cố gắng
Để mang chiến thắng
Vẻ vang cho trường
Ngoài cô còn có
Lớp trưởng dễ thương
Là chị Thảo Trương
Thông minh không kém
Làm nhiều viec lớn
Giúp ích cho trường
Tính hay bất thường
Lớp phó Tấn Vũ
Khuôn mặt ủ rũ
Mà vẫn đẹp trai
Nhưng không viết bài
Vì hay nới chuyện
Tính hay làm duyên
Chị Tình văn thể
Lúc nào cũng để
Máy ảnh trước mình
Chụp hình tự sướng
Khuôn mặt đáng thương
Lớp phó lao động
Là bác Ngọc vinh
Nói chuyện linh tinh
Nhưng rất thật thà
Vì công viêc lớp
Đứng đầu tổ 1
Là cô Cẩm Huyền
Thường xuyên làm phiên
Công việc người khác
Tính hay nhút nhát
Siêu mẫu Hồng Giang
Tính cách hơi ngang
Là chú Ngọc Thành
Hay nói lanh chanh
Ái Việt cô ấy
Ngồi học loai hoay
Quốc Vương siêu quẹo
Tính hay chọc ghẹo
Là chú Vỹ Cao
Nói chuyện tào lao
Thúy Kiều bé nhỏ
Nói này nói nọ
Lệ Hằng cùng thôn
Tính cách ôn tồn
Cô Vi triều mến
Thân hình ngọn nến
Là thím Thu Dung
Kế tiếp tổ hai
Mai Nhung là đó
Tính cách siêng năng
Đẻ lo việc học
Thường xuyên chăm học
Nên đạt giải cao
Hay nói ồn ào
Anh Hùng cú cọ
Chịu thương chịu khó
Bé đen Minh Kiều
Tính hay làm liều
Văn Viễn mảnh mai
Khuôn mặt dã nai
Bác Hưng trưng diện
Ai nói tùy tiện
Thành Trình xinh tươi
Miệng cười cả ngày
Nguyễn Tâm vui tính
Làm việc chân chính
Bác Phong tổ hai
Kế tiếp tổ ba
Là dượng Tâm Từ
Hay nằm ngủ khì
Và bấm điện thoại
Cái miệng choa choa
Là anh Thịnh vịt
Dánh người thanh lịch
Thu thuyền ít nói
Hay thích soi mói
Cô Diệu dễ thương
Tự xưng Thủ tướng
Thím Châu nhà mình
Đầu óc linh tinh
Nhất Thiên đen tối
Lúc nào cũng chối
Phạm Thảo kiêu sa
Thường bị cô la
Định Văn là nhất
Tính tình bất cẩn
Chỉ có Hồng Như
Tiếp theo tổ bốn
Là bạn Luận béo
Làm việc khéo léo
Và rất siêng năng
Sở thích ngồi ăn
Luận là vô đối
Ăn mặc lôi thôi
Mỹ Quyên một tạ
Vui tính, hay la
Trần Tâm là đó
Miệng hay nhăn nhó
Chỉ có Ngọc Hương
Lời nói khó lường
Minh huy hàng xóm
Ngồi học lom khom
Ngọc trâm tốt bụng
Hay nói chuyện chung
Sơn Lâm chúa tể
Thường hay vỗ về
Là Đồng nguyên chất
Mặt hài ngây ngất
Là chị Thi Liên
Lớp tôi vậy đó
Xin kể bạn nghe
Nghe vẻ nghe ve
Nghe vè của lớp
Chúng tôi chỉ có
Một bài thơ vè
Bố mươi bạn bè
Cùng nhau kính chúc
Mọi người hạnh phúc
Đặt biệt thầy cô
Nào hãy cùng hô
Nhân ngày nhà giáo
Cùng nhau làm báo
Dân tặng thầy cô
Để nhớ những ngày
Công lao dạy dỗ
Quyết tâm cùng đỗ
Đại học tương lai
Mai này sánh vai
Bạn bè quốc tế.
                   
                                                   Nguyễn Nhất Thiên

RỒI CÁC EM MỘT NGÀY SỄ LỚN

RỒI CÁC EM MỘT NGÀY SỄ LỚN


Bụi phấn xa rồi
Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai
Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn
Một mình thơ thẩn đi tìm lại
Cho dầu xa rồi vẫn nhớ thương
Này bàn ghế cũ này hàng me
Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ
Bụi phấn xa rồi gửi ....chút thương!
Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm
Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi
Cuộc đời cũng tựa như trang sách
Thư viện mênh mông nhớ mặt trời
Nước mắt bây giờ để nhớ ai?
Buồn cho năm tháng hững hờ xa
Tìm đau hình bóng còn vương lại?
Như còn đau đay tiếng giảng bài
Từng trang giáo án vẫn còn nguyên
Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo
Vẫn nhớ thầy ơi ,chẳng thể quên

                                                          Thùy Vy