Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

LỜI NHẮC NHỞ

LỜI NHẮC NHỞ


Đó là chuyện của cô giáo nó. Quay trở lại với nó. Nó đọc lại lời nhận xét của cô về nó. Nó ngẩn ngơ rồi thẩn thơ suy nghĩ về những dòng chữ đỏ xuất hiện trên tờ giấy trắng ấy. Như thấm trong suy nghĩ nó. Đột nhiên nó nghĩ về cô, cô giáo chủ nhiệm của nó. Đây là lần đầu tiên nó ngẩn người để nghĩ đến người khác ngoài những suy nghĩ về cuộc sống gia đình, về những lời cãi vả của ba mẹ, về cuộc sống hiện tại của nó. Nó nhìn thẳng vào tờ giấy suy nghĩ mông lung về cô nó. Dường như có quá nhiều điều để nghĩ về cô nó mà nó không biết bắt đầu từ đâu. Nó cố gắng nhớ đến mặt của cô nó. Khó chịu, châu mày, trong miệng luôn chỉ trích lớp. Có một thời gian nó cũng ghét cái mặt ấy lắm-nó cũng giống lũ con trai nghịch ngợm kia. Thế rồi nó lại đọc những lời nhận xét ấy. Lớp nó không phải là yếu toàn diện mà trong lớp nó có nhiều đứa học giỏi, thông minh lắm. Nó không nổi trội như mấy đứa đó nhưng cũng không nghịch ngợm, quậy phá như mấy thèn kia. Có đều, nó học được mà tính nó trầm quá, ít tiếp xúc nói chuyện với bạn bè. Lòng tự trọng của nó cao lắm, tính cá nhân cũng vậy. Nên nó thường hay bất đồng với lớp. Chính nó nhận ra và hiều rõ được điều này. Đọc lời nhận xét của cô giáo nó nhếch cười:
-      Thế ra cô mình cũng quan tâm đến mình chứ nhỉ ? Biết hết luôn đấy.Thế mà mình không biết cô tâm lý đến vậy.
Và như vậy theo suy nghĩ hình ảnh cô nó lại hiện hữu trong nó. Hình ảnh cô nó tận tụy chỉ bài cho mấy đứa. Nhìn sao cô nó đẹp lạ lùng đến vậy.nó cũng không biết nữa. Lúc cô nó khuyên bạn của nó quên đi chuyện cũ. Rồi nét mặt đượm buồn của cô nó khi phải đuổi thằng bạn lớp nó ra khỏi lớp. Bỗng nó chuyển suy nghĩ, nó nghĩ đến cái lớp của nó. Giờ sao nó mới thấy lớp nó đáng trách quá vậy và cả nó nữa. Cô nó đã nhiều lần dùng lời lẽ hơi nặng để chỉ trích chúng nó. Thật, nó ghét điều đó. Nhưng nó cũng hiểu được cô nó chẳng được mạnh mẽ như vẻ về ngoài với lời nói và hành động. Trước đây, nó cứ tưởng cô nó mạnh mẽ thật, không giống như cô chủ nhiệm cũ của chúng nó – người đã khóc nhiều lần với lớp nó. Nó chưa từng thấy cô khóc, duy chỉ có một lần nó thấy đôi mắt cô hoe đỏ. Cô nó có phải là người như vậy ?
   Trong bóng đêm im lặng. Ngoài kia người ta đã tát đèn đi ngủ. Chỉ có một mình nó ngồi dưới ánh đèn bên cửa sổ. Không khí yên tĩnh khiến nó nghĩ đến cô nó nhiều hơn. Nó chẳng quan tâm ai nói, nhưng nó biết được cô nó muốn điều gì cho lớp. Tụi bạn xầm xì về cô chủ nhiệm. Vô tình nó nghe được. Nó hiểu cô nó hơn:
-      ờ thì ra cô quan tâm nhiều tới lớp chứ nhỉ? Sao lúc nào cô cũng hỏi thăm vài đứa tình hình trong lớp hết vậy ?
Thế rồi, nó thấy ở cô nó có khao khát tìm hiểu về lớp, khao khát được hiểu về lớp nhiều hơn. Không giống như lời lớp nó nghĩ về cô trước đây.
Nét mặt nó thay đổi hẳn chứa đựng một cái gì đó đầy hứa hẹn. Nó nghĩ rồi nó phải thay đổi. Nó phải sống với chính mình, sống với cuộc sống hiện tại. Ngày mai đến lớp nó phải tập hòa đồng với bạn bè, nó phải năng động. Nó phải thay đổi...thay đổi vì cô nó. Nó không thể hờ hững mai như vậy. Nó phải nói cho lớp nó nghe – mấy thèn quậy biết về cô nó như thế nào. Càng nghĩ, càng quyết tâm nó càng thấy yêu thương cô nó hơn – người làm tất cả vì chúng nó.
   Nó ngồi ngẩn ngơ nhận ra cái sai lầm của mình và tình yêu của cô nó đối với lớp. Dường như con tim nhỏ vé của cô nó giờ đây ngập tràn yêu thương, không còn văng vẳng những tiếng cãi vã của bố mẹ, những lời chỉ trích của cô giáo về lớp. Cuộc sống giờ ý nghĩa với nó biết mấy.
   Nó bỗng giật mình, giờ nó mới nhận ra nó dành thời gian quá nhiều để nghĩ về cô nó. Nó không hiểu tại sao lại như vậy. Nó không nghĩ điều gì nữa nhưng khuôn mặt nó tươi hẳn lên và đầy quyết tâm. Nó quyết tâm vào việc gì? Chắc ai cũng sẽ hiểu.
   Đồng hồ chỉ hơn 12 giờ đêm. Người ta vẫn thấy ánh điện nhà nó còn sáng, thấy hình ảnh nó ngồi học bài trên cửa sổ giữa đêm khuya vắng lặng thanh tĩnh.
Nó không may mắn, sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cha mẹ lại hay cải vả nhau. Hai điều đó khiến cho đứa trẻ như nó lớn lên trong môi trường không được đầy đủ cũng chẳng có gì hạnh phúc. Tính nó ngang bướng chẳng quan tâm tới ai, điều gì, và cũng chẳng quan tâm những gì về nó. Nó như trơ ra với mọi người từ cả bố mẹ và bạn bè, thầy cô giáo. Cuộc sống như thế lặng lẽ trôi qua.
 Đồng hồ chỉ 10 giờ đúng. Trời đã bắt đầu khuya đi vào bóng đêm cũng như trong suy nghĩ của nó về cuộc sống của chính mình. Nó đang học lớp 12 – năm học cuối cấp để chuẩn bị cho kì thi quốc gia sắp tới. đã hơn 10 giờ nó mới lục tìm thời khóa biểu và lấy sách vở học bài. Ngồi trong bàn học dường như nó rất tập trung cho bài học của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, chau mày ngậm bút rồi lại tiếp tục cắm cuối viết. Đêm nào cũng vậy trong cái tối im lìm, tĩnh lặng của vùng quê nghèo người ta vẫn thấy ánh đèn nhà nó đến 1,2 giờ sáng mới tắt. giờ học của nó. Hôm nay cũng như mọi ngày. Hơn 10 giờ nó soạn sách vở ra học. Nó lẩm nhẩm trong miệng “Toán, anh, sinh, GDCD” ngày nào cũng toán và toán. Nó cầm quyển sách toán thả bịch xuống bàn. Tờ giấy ở đâu rơi ra khỏi sách và rơi xuống đất trúng chân nó. Nó dừng việc soạn vở, chùn gối nhặt lên tay tờ giấy vừa mới rớt. Nó lằm bằm “ Cái gì đây nữa ?” Thế rồi nó mở ra đọc….
Đọc và đọc, giờ nó mới nhận ra đây là tờ giấy mà cô giáo chủ nhiệm đưa cho nó. Tờ giấy mà hôm trước nó nộp, giờ cô trả lợi với những lời nhắc nhở bằng mực đỏ nghi trong lời nhận xét giáo viên. Nó đọc thầm :
 Cần năng động trong công việc học tập. Biết sống và suy nghĩ cho tập thể lớp, phải biết lắng nghe, đừng quá cá nhân. Hòa đồng với bạn bè là một cách để vơi đi suy nghĩ về cuộc sống gia đình mình lẫn bản thân. Hiểu những điều này em nhé! Cố gắng thực hiện/
Đó là điều mà cô giáo chủ nhiệm phê trong tờ giấy của nó. Cô nó chủ nhiệm lớp nó đã được 2 năm rồi, từ năm lớp 11 đến năm 12 luôn. Nói về lớp nó, một lớp được coi là “cá biệt” của trường với những thằng học sinh nghịch ngợm, bày đủ chiêu trờ để quậy phá lớp. Hơn nữa, lớp nó lại có thành tích học tập không cao, tuần nào tháng nào cũng đứng hạng cuối trong thi đua của trường. điều đó ảnh hưởng đến cô giáo chủ nhiệm của lớp nó rất nhiều. Cô nó ở xa trường cách đến vài chục cây số cộng với số tiết ít ỏi nên việc quản lý lớp gặp nhiều khó khăn,có khi không đủ thời gian để theo dõi, quan tâm đến lớp. Cô nó nhờ ban cán sự lớp quản lý, báo cáo dùm. Thế nhưng, những đứa đứng đầu lớp cũng ít khi nào hợp tác cả, bao che là điều diễn ra thường xuyên. Bởi lẽ trong chúng nó khó xử giữa mối quan hệ bạn bè và cô giáo. Báo cáo hành vi vi phạm của bọn kia thì sẽ bị chúng nó ghét mà làm ngược lại thì trái với lương tâm. Quy định của trường là mỗi lớp chỉ được 1 tiết sinh hoạt để phổ biến nội dung học tập, các hoạt động của trường. Lớp nó quậy, lì lắm, làm sao cô nó vui, phấn khởi cho được. Mỗi tiết học lớp nó ít thấy cô nó cười, đùa giỡn với lớp. Thay vào đó khuôn mặt nhăn nhó cộng với những lời chê trách, những hình phạt. Một trong chúng nó ghét cô nó lắm, vì lúc nào cũng nét mặt buồn bã, vô hồn đến lớp. Nhưng chúng thử nghĩ lại ai là người khiến cô giáo trẻ của nó như vậy? Chúng nó nghĩ sao? Chắc chúng nó không biết điều này. Cô nó chủ nhiệm đồng thời cũng nhận trách nhiệm dạy môn toán lớp nó. Toán khó nhưng chúng nó lại không học, bỏ bê, cứ đắm mình trong những trò nghịch, trong những giờ “ngủ say” với cái điện thoại. Chúng nó đáng trách thật. Cô nó dành tâm huyết cho lớp nó lắm. Khi mới bắt đầu năm học, lớp nó bị nhà trường chỉ trích, cô nó dám đứng ra để bảo vệ cho lớp mình. Học sinh lớp nó bị đuổi học , cô nó cũng là người cho nó cơ hội để làm lại từ đầu. Cô nó lúc nào cũng trầm lắng, suy tư. Thấy thế vài thằng lớp nó lại tỏ thải độ khó chịu với vẻ mặt đó, cứ xem cô nó như là người ám ảnh cuộc đời chúng nó, kìm hãm sự tự do của chúng. Thế mà chúng nó biết đâu cô nó làm cho chúng nó tất cả được bao nhiêu.
Nhiều tuần liền lớp tôi luôn bị nêu lên trước cờ với vô số lỗi vi
phạm. lớp tôi liên tục đứng hạng “ chót “  . Ừ, mà cũng dễ hiểu thôi
bởi trong trường từ những lỗi nhỏ nhặt nhất đến những lỗi lớn lớp
chúng tôi ít nhiều đều có liên quan đến. Đặc biệt là tụi con trai
trong lớp, tụi nó hết vi phạm lỗi này lại vi phạm sang lỗi khác. Đứa
không thuộc bài, đứa bỏ giờ, đứa gây gỗ đánh nhau, còn có cả chuyện vô
lễ với giáo viên nữa chứ và còn rất nhiều chuyện “ đau đầu “ khác nữa.
Mặc dù, cô tôi đã nhiều lần nhắc nhở, cũng dã nhiều lần nghiêm khắc
cảnh cáo nhưng dường như tụi nó dã ‘ chai mặt “ cả, chúng không nghe,
cũng không sợ lời cô nói. Đến tôi còn cảm thấy buồn huống chi là cô.
Cô tôi buồn thật sự. Kể từ thời gian ấy, không khí lớp càng ngày càng
trầm lặng hơn, chúng tôi ít khi được thấy nụ cười ngày nào của cô. Và
có một điều tôi thật sự rất nể phục ở cô, ở cô đó là lòng yêu nghề,
yêu học trò. Dù rất buồn và giận lớp nhưng chưa khi nào cô tỏ ra lạnh
lùng, vô tâm với lớp, thường 15 phút dầu giờ lúc nào cô cũng có mặt để
quản lí lớp. Trong từng tiết dạy, cô luôn giảng dạy rất nhiệt tình,
say mê và điều quan trọng là cô chưa từng đánh đòn một ai. Điều đó
càng làm tôi yêu thương và quí cô nhiều hơn. Gần cuối năm học, trường
tôi tổ chức thi học sinh giỏi, biết rằng tôi và Nhung_bạn cùng lớp với
tôi học khá tốt môn văn, cô hiểu và động viên chúng tôi đăng kí tham
gia thi. Thi xong tôi hồi hộp chờ đợi. Đến ngày công bố kết quả thi
tôi rất vui khi mình đạt giải, bạn đồng môn của tôi cũng thế. Nhung
đạt giải nhất còn tôi đạt giải ba. “ giải ba” tuy không dạt kết quả
cao như mong muốn nhưng tôi cũng hi vọng rằng cô sẽ có một chút niềm
vui nhỏ. Ngày tổng kết cuối năm học lớp tôi tổ chức liên hoan cô tham
gia với lớp rất vui vẻ. Tụi con gái lớp tôi, ai cũng mong cô sẽ tiếp
tục chủ nhiệm lớp, hỏi cô nhưng cô chỉ cười chứ không nói gì. Hỏi thì
là vậy, nhưng thật tâm mỗi đứa chúng tôi ai cũng hiểu rằng điều đó là
khó có thể. Làm sao cô có thể tiếp tục chủ nhiệm lớp khi mà năm học
vừa qua lớp tôi đã dem đến cho cô quá nhiều nỗi buồn và cả  nhưng giọt
nước mắt mà niền vui thì thật ít ỏi. Dù rất bận rộn với công việc,
xong cô vẫn rất quan tâm dến hoàn cảnh của các bạn trong lớp, cuối năm
học, cô rủ chúng tôi cùng đi đến nhà c ác bạn có hoàn cảnh khó khăn dể
tặng quà, khuyến khích các bạn học tốt., Tôi thật sự rất cảm động
trước tấm lòng của cô.
     Từ cô tôi học được rất nhiều bài học trong cuộc sống, lời giảng
của cô như dang chắp cánh cho bao ước mơ mà tôi dang ấp ủ.
    Giờ đây, khi dã là một học sinh 12, tuy cô không còn chủ nhiệm và
cũng không còn dạy môn văn lớp tôi nữa. Nhưng hình ảnh của cô vẫn mãi
khắc ghi trong tôi_Hình ảnh của một người cô bao dung, luôn nặng lòng
với “dàn con” thân yêu của mình. Ngày 20-11 dã sắp đến, tôi xin chân
thành gởi đến cô_người cô tuyệt vời ấy lời xin lỗi và cảm ơn sâu sắc
nhất của mình. Xin lỗi vì chúng em dã làm cô phải buồn, phải khóc, cảm
ơn vì tất cả những gì cô dã đem đến cho lớp 10A7 ngày ấy. Và thay cho
lời cảm ơn mà tôi muốn nói, tôi xin gửi đến cô một đoạn trong bài hát
“Nhớ cô thật nhiều”: “ Sẽ mãi chăm ngoan theo lời cô đã bảo ban. Em
hứa em với các bạn sẽ chẳng bao giờ quên mau. Em hứa sẽ làm cô mãi mỉm
cười. Mười năm nữa hay xa vời vợi, đi dâu về đâu cũng chẳng bao giờ
quên mau! Nhớ cô thật nhiều!”. Kính chúc cô sẽ cố một ngày 20-11 thật
vui vể và ý nghĩa. Cô hãy sống thật khỏe mạnh và dìu dắt thật nhiều
thế hệ học trò nữa cập bến bờ tri thức. Hãy luôn mỉm cười cô nhé!













































Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét